Ông bà tôi đã cưới nhau được hơn nửa thế kỷ và họ cứ luôn hay
chơi một trò đặc biệt của họ hằng ngày. Mục tiêu của trò chơi là
một người phải viết từ "shmily" ở một bất ngờ quanh nhà, còn
người kia sẽ đi tìm.
Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Nó được viết lên hơi nước còn
đọng lại trên gương sau vòi nước nóng. Thậm chí, có lần bà còn
lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "shmily" trên
tờ cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "shmily" được viết
nguệch ngoạc được tìm thấy khắp nơi, có khi được nhét vào trong
giày hoặc dưới gối. Từ "shmily" bí ẩn này gần như trở thành một
phần trong ngôi nhà của ông bà tôi, cũng giống như đồ đạc vậy.
Thái độ hoài nghi và sự thực dụng ngăn cản tôi tin vào tình yêu
nồng nàn và lâu dài. Cho đến khi tôi khám phá được "trò chơi"
của ông bà tôi.
"Trò chơi" đi tìm từ "shmily" cứ tiếp diễn, cho đến khi bà bị
bệnh ung thư. Bà yếu dần và không rời khỏi giường được nữa. Và
một ngày kia, tất cả chúng tôi đều phải đối diện với một thực tế
đau lòng: Bà mất. "Shmily" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng
trên một dải lụa hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi tất
cả họ hàng và những người quen biết đã đi về, ông tôi lại gần
giường bà nằm và bắt đầu hát cho bà nghe. Giọng ông khàn và
nghẹn.
Tôi không bao giờ quên được khoảnh khắc ấy. Vì tôi biết tôi đã
được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết.
Tôi hỏi ông tôi, sau bao nhiêu năm, rằng "shmily" có nghĩa là
gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi được biết "shmily"
đơn giản là "See how much I love you".