THƠ TÌNH BẮNG TOÁN SỐ Nếu bài toán tình anh, em chưa hiểu, Đã vội vàng biện luận thế thôi sao? Khi anh yêu chẳng bởi tham số nào Giả thiết đó muôn đời không thay đổi! Càng phân tích, tim anh càng nhức nhói! Em nỡ nào trị tuyệt đối tình anh?… Anh yêu em bằng định lý chân thành Và tình anh đã tiến về vô cực! Nếu em xét tình anh trên số thực Anh sẽ dùng số phức để chứng minh! Tình yêu đó sẽ như… bất phương trình Anh vững tin, xin em đừng giới hạn! Hai con tim chúng mình không đồng dạng, Hay vì em đã tối giản tình anh? Dù hy vọng là ẩn số mong manh, Thì hệ quả tình anh… không hối hận
đời tổng hợp bởi muôn vàn “mặt phẳng’ mà tình yêu là “quỹ tích không gian” kiếp nhân sinh : những “hàm số tuần hoàn” quanh quẩn chỉ một “đường lượng giác”
ANH không muốn cuộc đời toàn “không số” sống kiếp tròn công thức cộng, nhân, chia “cạnh góc” thì thôi, phức tạp vô cùng mà hạnh phúc chính là “đường biểu diễn” đâu mới là “nghiệm số” của đời trai ANH muốn bên em “tận cực” thiên tài để đo “bán kính” của trần gian, vũ trụ nếu dòng đời toàn là “thông số” bài toán tình thành “vô nghiệm” em ơi tình đầu luôn là “tam thức bậc hai” đâu có thể ngồi yên “xét dấu” hai chúng ta phải là kẻ “chứng minh”
đừng bao giờ đảo vế một “phương trình” tìm “hàm đạo” ngồi yên suy nghĩ kỹ sẽ thấy hiện dần “hệ số góc” tình yêu đừng bao giờ “định hướng” một hai chiều vì tình ái có muôn ngàn “hệ luận” lượng cuộc đời bằng ánh sáng “lập phương” “trung tuyến” đây hãy kẻ lấy một đường trong “mặt phẳng tương giao” hai khoé mắt EM chịu khó kẻ thêm “đường thẳng góc” để tim anh mãi mãi “phụ kề” em môi nở hoa , ôi “công thức” trung thành mặc thế sự ở “vòng tròn ngoại tiếp” ANH sung sướng đón nhận “đường tiếp diễn” của đời ta, một “hằng điểm điều hoà”